Monday 6 July 2009

MỘT ĐẤT NƯỚC CÓ RẤT NHIỀU ĐÊM THẮP NẾN NGUYỆN CẦU




MỘT ĐẤT NƯỚC CÓ RẤT NHIỀU ĐÊM THẮP NẾN NGUYỆN CẦU Ở Sài-gòn có một nhóm rất lạ, Nhóm Cầu Nguyện Nhà Thờ Đức Bà Sài-gòn. Ấy là tôi tạm gọi thế và mọi người lâu nay cũng quen gọi thế, chứ thật ra Nhóm này chưa hề có tên gọi chính thức kể từ khi được hình thành một cách tự phát cuối tháng 10 năm 2005. Dạo ấy mọi người truyền tai, kể chuyện cho nhau, rằng Đức Mẹ đang khóc ở Sài-gòn. Quảng trường Nhà Thờ Đức Bà Sài-gòn bỗng nhiên đông hẳn lên, hàng ngàn, rồi hàng vạn lượt người đổ về quây quần mỗi ngày, cả ban đêm, cả giữa khuya, cả sớm tinh mơ. Phía chính quyền, người ta cấp tập đưa lính an ninh đến vì sợ có bạo động, “diễn tiến hòa bình” của dân Công Giáo chăng ? Phía mình thì hàng Giáo Sĩ phải giữ thái độ im lặng dè dặt, nhưng bà con Giáo Dân thì tin lắm, phép lạ rồi đấy ! Mà họ có lý, bao nhiêu khốn cùng, bao nhiêu thương đau, bao nhiêu nước mắt... Ở chỗ nào trên quê hương Việt Nam cũng gặp chuyện khổ, đã thiên tai lại còn nhân họa, xã hội lao đao, lương tâm suy thoái. Như thế thì Mẹ khóc là đúng quá, Mẹ bao giờ cũng thương đàn con. Bao lần Mẹ hiển linh ở Việt Nam, chẳng thấy Mẹ nói gì, Mẹ chỉ khóc thôi. Như thế cũng đủ rồi... Bản thân tôi và nhiều anh em trong Dòng hồi ấy cũng ra tận nơi, chen chúc cầu nguyện với đám đông, chụp hình, lắng nghe dư luận quần chúng, quan sát các động thái bên an ninh, rồi về nhà bàn tán xôn xao... Nhiều người gọi điện hoặc tới hỏi trực tiếp xem các cha DCCT nghĩ gì, đây có phải là phép lạ không ? Tôi trả lời: Đức Mẹ có khóc thật sự hay không, chúng tôi không dám quả quyết, thế nhưng phép lạ thấy rõ nhất, tỏ tường, ấy là lòng người hoán cải, metanoia... Đấy cứ xem đám thanh niên hiphop quần lùng thùng, áo lụng thụng, giầy khủng bố, đầu tóc thì nhuộm vàng hoe hoặc đỏ hung, thói thường cứ đến chiều tối, vẫn hay rú ga đua xe biểu diễn hoặc lượn lờ quanh khu vực Nhà Thờ Chính Tòa, Bưu Điện thành phố, ít nữa cũng ngồi thành từng cặp từng cặp trên yên xe bên lề đường như một phong cách, Hong Kong hay Hàn Quốc gì đó, đại loại thế. Vậy mà bây giờ bọn trẻ teen age kỳ quái ấy, chúng nó quỳ hết xuống, thành tâm đọc kinh Mai Khôi dưới chân tượng Đức Mẹ. Trời ơi, hóa ra chúng nó Công Giáo, chúng nó hát Thánh Ca đâu ra đấy, cổ xưa như “Lạy Mẹ là ngôi sao sáng” có mấy tiểu khúc đều thuộc tất ! Phép lạ chứ còn gì nữa ! ....
Ôi, một đất nước đã có quá nhiều thập giá, lại cũng là một đất nước có rất nhiều đêm thắp nến sáng cầu nguyện. Việt Nam của chúng ta là như thế đó. Cám ơn Mẹ, cám ơn nhau... Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, Sài-gòn thứ năm 15.1.2009
source
DONG CHUA CUU THE VIET NAM

No comments:

Post a Comment